Giữa lòng đại dương bao la, nơi mà con người ít khi chạm tới, có một không gian mênh mông và tĩnh mịch. Nơi mà chỉ có những sinh vật dưới đáy biển sâu mới có thể thấu hiểu. Ở nơi đây, từng đợt sóng vỗ bờ là những âm thanh hoàn toàn xa vời, vọng lại từ một thế giới trên bề mặt mà dường như chỉ còn tồn tại trong ký ức mờ nhạt của biển cả. Ánh sáng mặt trời, nguồn sáng và sức sống,… đều không thể xuyên thấu qua lớp nước dày đặc và sâu thẳm ấy. Quanh đi quẩn lại, chỉ có một màu đen tuyền của lòng biển, đi cùng với một cảm giác lạnh lẽo…
Tại đây, có một chú cá voi xanh tên là Blue. Sở hữu một cơ thể to lớn và uy nghi, cậu sinh sống trong lòng đại dương sâu thẳm. Mỗi lần Blue cử động, làn nước xung quanh như dâng lên rồi lại rút xuống, tạo ra những dòng chảy nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sức mạnh.
Trong không gian này, sự cô đơn là một cảm giác thường trực. Không có những rạn san hô rực rỡ, không có những đàn cá nhỏ nhộn nhịp bơi lội xung quanh. Chỉ có Blue, lặng lẽ bơi trong bóng tối, cảm nhận sự yên tĩnh nơi lòng đại dương. Những thanh âm duy nhất mà Blue có thể nghe thấy chỉ là tiếng thở nhè nhẹ của chính mình, tiếng của những đợt sóng vỗ nhẹ nhàng trên một bề mặt xa xăm nào đó và đôi khi là tiếng của những sinh vật biển khác, vọng lại từ một khoảng cách xa mình.
Blue từ lâu đã không còn mang trong mình khái niệm về thời gian. Ở thế giới này, mọi vật dường như đều trôi chậm lại. Mỗi giây, mỗi phút kéo dài vô tận, và mỗi một ngày đều giống như một vĩnh cửu. Blue lúc nào cũng di chuyển chậm rãi, cậu chỉ nhẹ nhàng thưởng thức sự tĩnh lặng và cô độc của lòng đại dương, nơi mà ánh sáng mặt trời chỉ là một ký ức xa xôi, một ảo ảnh không thể chạm tới trong ký ức của cậu…
Bình Luận