Mưa tạnh rồi…
Bàn tay cô lạnh giá. Hơi ấm hôm nào bỗng vụt tan biến, để lại mảnh băng tuyết cô đơn lạc lõng.
Tình yêu bé nhỏ quá! Nó len lỏi sâu tận trái tim, ngây ngất men nồng rồi bỗng chơi vơi như ánh trăng mịt mờ sương khói…
…
Thuở thanh mai trúc mã mình ở cạnh bên nhau. Em nói mai sau sẽ lấy anh làm chồng.
Thời gian trôi nhanh quá!
Thoắt cái cô bé năm nào đã lớn, đã đủ mộng mơ để vươn tới chân trời xa. Em quên đằng sau trái tim anh vẫn khắc khoải đợi chờ.
Sao mà xa xôi quá…
Em sống mà không để ý gì đến tình yêu anh dành cho em. Đến khi em chợt nhận ra thì anh đã chìm sâu vào trong nỗi nhớ…
Bình Luận